An

The journey of finding “an”.

Có thể đây sẽ là bài viết cuối cùng để đóng lại chuỗi ngày “nghỉ xả hơi tâm hồn” của HÂ sau khi trở nên thất nghiệp. Vì đây là bắt đầu, cũng là kết thúc.

Cuối tháng 11 năm 2024, em bé HÂ sau khi đã cày bừa 200% sức lực để hoàn thành tất cả sự kiện của năm một cách trọn vẹn nhất thì thay vì cảm thấy nhẹ nhõm, em bé lại thấy lòng mình sao lại nặng nề đến thế. Lúc đấy, với tâm tư của một em bé 20 something, vừa bỏ lỡ lễ tốt nghiệp của chính mình vào tháng 8 để hoàn thành chuyến công tác nối liền từ Hà Nội-Huế-Vĩnh Long, tiếp đó một mình thay thế leader và cả đội Marketing để “chạy số” cho một sự kiện hơn 1500 người tham dự thì những câu hỏi như “KPI đạt chưa?”, “Điểm nào làm chưa tốt?”, “Cách nào để các chương trình tốt hơn trong năm sau?” thì em bé ấy có thể dõng dạc trả lời. Nhưng khi đối mặt với câu hỏi “Em có đang vui không?” , em lại khựng lại không biết phải trả lời thế nào cho tròn.

Em cứ loay hoay mãi, cứ thấy có gì đó lấn cấn, sai sai, nhưng mãi không gọi tên nó được.

Khoảng thời gian ấy, em cứ trằn trọc mãi không ngủ được rồi thiếp đi lúc 12-1h đêm, nhưng lại tự thức dậy vào lúc 4-5h sáng. Vẫn là chuỗi ngày thức dậy, đánh răng, chọn một bộ đồ chỉnh chu để đi làm, tan làm, ăn tối, dọn nhà, đi ngủ cứ lặp đi lặp lại. Mặc dù chẳng có mấy việc để làm nhưng em lại thấy kiệt sức hơn bao giờ hết.

Trong lòng cứ như có một tảng đá rất to đè lên nhưng em bé ấy cũng chỉ cảm thấy buồn, rất buồn, nhưng chẳng khóc được vì chẳng thể nói được tại sao mình buồn.

Lúc đấy, cả trí óc và con tim cứ rối bời. Em bé chọn tạm biệt người bạn trai đã đồng hành ngót nghét 3 năm. Nhưng vẫn chưa chọn được nên rời đi hay ở lại chỗ làm mà em cũng đã gắn bó hơn 2 năm qua.

Em bé quyết định đi trên hành trình của riêng mình để tìm câu trả lời cho sự lấn cấn này.

Em gặp nhiều người khác nhau, nghe nhiều câu chuyện, góc nhìn khác nhau, cố gắng lấy đủ “mẫu” để đưa ra quyết định.

Rồi em phát hiện ra những thứ mình đã từng tin đã không còn đúng nữa. Em đã buồn, đã khổ, đã thất vọng, đã đau đớn. Nhưng đồng thời, em cũng đã tìm được sự biết ơn, sự an ủi, tình thương của những người thực sự thương em để giúp em dũng cảm đứng dậy.

Hành trình ấy không hề dễ dàng. Em đã phải chống chọi với những cảm xúc tiêu cực, những suy nghĩ tự huỷ hoại bản thân vì đã để bản thân cảm thấy tiêu cực. Em không biết cách thương em. Nhưng Chúa ơi, ai đang ở trong cơn bão mà nhìn được rõ ràng đường đi đâu chứ.

Giây phút em biết em cần gì là lúc trong chuyến đi Đà Lạt cùng với công ty. Anh hướng dẫn viên có quà tặng là chữ thư pháp do thầy đồ viết. Mỗi bức sẽ có những chữ khác nhau và sẽ phát ngẫu nhiên cho mỗi người. Mọi người chỉ cần nhắm mắt lại và nghĩ về chữ mình muốn xin. Lúc nhắm mắt lại, em đã tự hỏi mình rất nhiều câu hỏi mình muốn “xin” chữ gì. “Tiền”? “Thành công”? “Tình”? đều không phải là thứ em khao khát nhất lúc đó. Em hít một hơi thật sâu và nghĩ…em cần bình an. Em cần những cơn sóng này mau qua đi. Em cần những giấc ngủ ngon. Em cần cảm thấy được sống. Và rồi em nhận được chữ này.

“An nhiên”

Như một lời khẳng định từ vũ trụ, từ Chúa, từ thế lực tối thượng nào ở trên ấy thì em bé biết rằng em cần được an.

Sau đó em đã:

  • Học cách thiền
  • Đọc sách
  • Viết journal
  • Được Mimi trang bị bùa hộ mệnh
  • Kết nối lại với gia đình, những người bạn thân
  • Học cách tự nấu ăn, tự chăm lo nhà cửa
  • Ngủ và mơ rất nhiều, rất rất nhiều
  • Khóc cũng rất nhiều

Em là con người mà có thể phiên bản 8 tuổi của em sẽ chẳng thể tưởng tượng ra được. Em enjoy thời gian ở một mình. Em làm và hiểu được lý do tại sao những thứ mình đã từng xem thường lại có ý nghĩa đến thế. Em im lặng hơn. Và em hiểu rằng:

  • Em cần học cách thương em
  • Em đang rời bỏ con người cũ để bước vào một phiên bản mới tốt đẹp hơn rất nhiều. Và quá trình này (1) Không dễ dàng, (2) Cần thời gian, (3) Em đang đi đúng hướng
  • Em nhận ra đâu là những thứ quý giá đối với em
  • Em cần tỉnh táo và chọn lọc hơn với những (1) Quyết định, (2) Niềm tin, (3) Những người xứng đáng ở trong vòng tròn của mình, (4) Bài học/Người cho bài học

Trên hành trình tìm kiếm chữ “an” ấy, em bé HÂ lại va vào một chữ “an” hữu hình. An này ôm được, hôn được, đi chơi cùng được. Và những khoảnh khắc ấy khiến ngọn lửa trong trái tim em, cứ ngỡ đã tắt, nay lại le lói cháy lên. Nhưng tiếc rằng, An này lại không dành cho em. Funny how I wasn’t the one who said “I love you”, yet I was the one who truly did. He said the words, but I carried the weight.

Và một lần nữa, em học được cách yêu thương bản thân nhiều hơn.

Sau cùng, mình cảm thấy biết ơn vì những người mình đã gặp, kể cả những người ra đi hay ở lại. Mình đã được học rất nhiều và tiến gần hơn với câu trả lời mà mình đang tìm kiếm. Mỗi bài viết mình xuất bản, mỗi dòng chữ mình đặt xuống đều là những cảm xúc, suy nghĩ chân thật từ tận trái tim mình. Nó ngổn ngang, đôi lúc sai chính tả, lại còn không thuần Việt, ý tứ cũng chẳng liền mạch. Nhưng nó là mình. Cũng là phiên bản mình đã từng đi qua. Và mỗi lần như thế, mình trưởng thành hơn, mình grow out of it.

Bài viết này, mình xin được dành lời cảm ơn đến những người đã đi qua, và đặc biệt là những người đã tiếp tục đồng hành cùng HÂ khi em đang phải đối mặt và bước qua cơn bão của chính mình. Cảm ơn anh, chị, em, bạn đã là một phần trên hành trình này của HÂ. Mong rằng HÂ đã có thể mang lại cho mọi người một chút ánh sáng xinh đẹp vào cuộc đời. Chúc anh, chị, em, bạn sẽ có thể vẽ lên câu chuyện đẹp đẽ về cuộc đời của chính mình.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *