“Đạo Công Giáo mà vô chùa tu hả?”
“Dạ.”
“Chắc lạc lối dữ lắm ha.”
“Dạ…”
Đó là cuộc trò chuyện mình tự tưởng tượng hơn một ngàn lần nhưng là thứ chẳng hề xảy ra khi một người con đạo Công Giáo như mình tham gia khoá tu tại chùa Từ Đức vừa rồi cùng hơn 300 bạn đồng tu khác đến từ mọi miền Tổ quốc (một số những người trẻ chọn không đu “concert quốc gia”). Và thật lòng mà nói, từng giây phút mình trải qua trong gần một tuần ở đó đều rất xứng đáng.
Mình là người Việt, sống trong không gian văn hóa Á Đông nơi Phật giáo hiện diện rất rõ nét. Nhưng mình cũng chỉ “đi ngang” qua chứ chưa từng thật sự dừng lại để tìm hiểu. Cho đến đầu năm nay, khi quyết định dừng mọi thứ để quay về bên trong “ngôi đền” của chính mình, mình tình cờ gặp một vài “duyên lành” – những giáo lý Phật giáo nhẹ nhàng xuất hiện, không ồn ào nhưng đủ sâu để nâng đỡ mình vượt qua cơn bão.
“Khi điều kiện đầy đủ thì nó biểu hiện”. Nếu hỏi mình lý do đến Pháp môn Làng Mai là gì thì có hàng tá cách để mình trả lời và để ngắn gọn thì là mình muốn HỌC HỎI. Chính là cơ hội để được HỎI những người dành cả đời để thực hành chánh niệm và được HỌC từ họ, từ bạn bè đồng tu.
Thời nay dễ bắt gặp các khái niệm “inner child”, “mindfulness” đồ ha. Nhưng HÂ cứng đầu không chịu học mỗi từ ChatGPT, hay Google, hay những người chỉ thực hành được một phần. HÂ vô thẳng chùa tu luôn.
Nếu soi chiếu theo công thức “Happiness = Reality – Expectation” thì mình thắng đậm ván này. Vì trên đời này, nếu mục đích cuối cùng không phải để sống vui thì còn là gì khác được đây?!
Ở cái thời buổi mà học sinh chỉ quan tâm đến mẹo bấm máy và mánh đánh trắc nghiệm, người nói về bản thân thì nhiều nhưng chia sẻ kiến thức thực tiễn thì ít, người miệng thì nói thương nhưng hành động (action) hay ý đồ (motive) thì ngược lại thì mình khao khát sự chân thật hơn bao giờ hết.
Có thể nói mình lúc trước khi vào chùa như một dòng sông đầy rác, đang kêu cứu. Việc vào chùa không phải bước ngoặt thay đổi tất cả, mà là một cột mốc giúp mình xác tín hơn vào câu trả lời mình đã âm thầm tìm thấy trong hành trình trở về với chính mình.
Sư thầy ở chùa Từ Đức cũng từng ví “Chùa cũng chẳng khác bệnh viện là bao.” Mình thấy cũng không sai. Nơi đây đón nhận đủ mọi mảnh đời – người trẻ thất tình, thất nghiệp, rối loạn tâm lý, hay mắc kẹt trong xung đột gia đình. Họ đến, mang theo tổn thương, với mong muốn được lắng nghe, được chữa lành. Nếu ở ngoài đời, những buổi tham vấn tâm lý thế này có thể tốn cả trăm đô một giờ. Nhưng ở chùa – chúng miễn phí, và chân thành. Bởi vậy mình nể quý sư cô, sư thầy vô cùng 🙏🙏🙏.
Gần một tuần ở chùa đã cho mình cơ hội để nạp 100% những thứ nuôi dưỡng cho cả thân và tâm.
Lịch trình cố định giúp mình thích nghi với một lối sống tích cực từ việc:
- Thiền (thiền ngồi, thiền hành, thiền buông thư),
- Ăn chay (menu không ngày nào trùng ngày nào luôn quá đỉnh)
- Nghe pháp thoại (nơi các sư thầy, sư cô chia sẻ những giáo lý cơ bản dành cho người trẻ, đề cao sự gắn kết với gia đình, tổ tiên)
- Gia đình Pháp đàm (các bạn thiền sinh được chia thành các gia đình khác nhau để cùng sinh hoạt, thực tập chia sẻ về những bài học, trải nghiệm tâm đắt mà mỗi người có mỗi ngày)
- Thiền ca (một trong những hoạt động được mong chờ nhất khi những bài hát với lời và giai điệu đơn giản cất lên nhưng có sức mạnh gắn kết và làm rung động bao nhiêu trái tim người trẻ)
Có những khoảnh khắc mình đã khóc lúc mình nghĩ mình sẽ cười, và cười lúc mình nghĩ mình sẽ khóc. Một số ký ức có thể sẽ theo mình rất lâu từ kỷ niệm khoá tu này:
Ngày đầu tiên thiền buông thư (thiền nằm), mình đã vào giấc ngủ nhưng lại chợt tỉnh dậy rất nhẹ nhàng, ngay lúc ấy mình nghe sư thầy hát bài hát “Ước mơ của con”. Mình vô thức bật khóc. Nước mắt cứ tuôn, cứ trào ra. Em bé bên trong mình xuất hiện khi mình nghe những lời ca “Mẹ chẳng mong con lớn lên. Là vì sao bay giữa trời…Ba chẳng mong con lớn lên. Hào quang toả sáng mặt trời. Ba chỉ mong con vững tin. Tìm được chữ Tâm cho mình. Mong con là tia nắng ấm giữa đời…”.
Khoảnh khắc khi tham vấn cùng sư thầy Linh Thứu. Khi thầy đọc cho mình nghe bài thơ thầy tự sáng tác, đại ý về việc mình càng tìm thứ gì thì sẽ càng không thấy, vì thứ mình cần đang ở ngay trước mắt rồi, “This is it.”. Vừa ngay lúc ấy, phía trên chánh điện vang lên bài thiền ca mình rất thích “Em yêu hoa hồng này. Yêu hoa thuỷ tiên này…”. Còn mắt mình bị thu hút bởi nụ cười sáng bừng của thầy. Không gian khi đó như chậm lại. Tiếng lá khô xào xạc rơi xuống mảnh sân. Gió Cam Lâm nhẹ nhàng đung đưa những tán cây. Ngước nhìn lên trời, qua tán cây chỉ còn lộ ra một mảng trời xanh thẳm, mình nhìn thấy từng cụm mây trắng trôi ngang…“Ừ nhỉ, this is it.”.
Khi gia đình Pháp đàm biết mình là người Công giáo, sư thầy Pháp Công đã hỏi nếu mình có thể hát tặng mọi người một bài Thánh ca được không, vì nghe nói người Công Giáo hát Thánh ca rất hay. Kể ra chuyến đi tu này mình chẳng dám nói thẳng với mẹ là mình sẽ tham gia khoá tu tại chùa vì gia đình mình là đạo gốc Công Giáo. Lúc đi tu mình mới dám nhắn báo mẹ. Mẹ nhắn lại rất dài những dòng tin mong mình sẽ kiên vững giữ đạo. Mẹ sợ mình bị lung lay. Nhưng mẹ ơi, con sao quên được tình thương đã nuôi dưỡng con lớn lên trong vòng tay Thiên Chúa. Tại đây, con có cơ hội chia sẻ cùng các bạn trẻ khác về tình thương ấy. Con được kể về câu chuyện của Thiên Chúa, giải thích cho mọi người hiểu ý nghĩa của những ngày lễ lớn và hát một đoạn Thánh ca tặng mọi người. Con vẫn là con. Con được học nhiều hơn và cho đi cũng nhiều hơn đức tin về tình mến ấy.
Lúc mình nằm dài trên bãi biển Nha Trang với chiếc khăn trắng từ khách sạn trải dọc ra để đón những tia nắng ấm đầu tiên của tháng Năm. Trên tay là quyển sách “Nói với tuổi hai mươi” của sư ông Thích Nhất Hạnh. Đến chương cuối – “Tôn giáo” – mình bật khóc. Không gian biển trời rộng mở, ánh nắng dịu dàng, và từng dòng chữ từ sư ông như hòa làm một với những gì sâu thẳm trong mình. Lần đầu tiên, mình cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang đập cùng nhịp với một người thầy – dù chưa từng gặp. Chương sách ấy nhắc lại điều mà mình đã từng tin, từng viết: “Tôn giáo được sinh ra không phải để trở thành rào cản.”
Và chắc chắn tất cả không chỉ dừng lại ở đó.
Có những khoảnh khắc mình đã khóc khi nghĩ sẽ cười, và đã cười khi tưởng sẽ khóc. Mỗi cảm xúc, mỗi bài học từ hành trình này, mình xin giữ lại – để kể tiếp trong các bài viết tiếp theo (lúc mình siêng viết hơn).